Mail: gioau@gioau.com và frea3nxz@yahoo.com

Quay vê trang chinh:

suc khoe

Tiếp theo: Làm thế nào để chữa loạn nhịp tim -nhanh trí, cái khó có cái khôn.

Tôi rất buồn vì quyết định của trưởng đoàn và vì anh y sĩ đểu cáng. Vì không có tiền và chưa có lệnh, tôi không dám rời làng về Hà Nội hay Thạch Thất Hà Tây. Trong những ngày tiếp theo tôi rất thèm thuồng nhìn người khác trong đoàn nhận va-li, tiền ngoài tệ để chuẩn bị lên đường sang Tiệp. Tôi rất trách mình đã không có lòng chịu đựng và dại dột nên để tới nông nỗi này. Bây giờ ăn nói làm sao với cha mẹ, anh chị em, bạn bè. Mọi người rất hy vọng vào tôi, còn tôi thì ra thế này. 

Đợi đến cuối tuần, vào thứ Bẩy, trưởng đoàn gọi tôi tới nhà nông dân mà anh ta trọ và nói: 'Cấp trên điện xuống và chỉ thị anh về Hà Nội khám bệnh, nếu không có bệnh gì thì đi đoàn khác. Bây giờ anh xuống nhà bếp và lấy thức ăn lên đường về Hà Nội'. Tôi xuống nhà bếp và họ chỉ đưa cho tôi 1 hộp thịt hộp và một chiếc bánh mì ba-tê..Ngoài ra thủ quỹ chẳng cho tôi đồng nào. Tôi rất buồn và chán nên đã dẫn tới sai lầm khác.

Buổi chiều hôm thứ Bẩy đó tôi đã khăn gói với 1 bọc con gồm 2 bộ quần áo hè, bài chải, thuốc đánh răng, bánh mì ba-tê, thịt hộp, đùng đùng bổ đoàn về Hà Nội lúc 19 giờ. Trong túi không có 1 xu, tôi băng qua mương đồng, trời nhà nhem, có lúc trượt chân xuýt ngã xuống ruộng. Ra tới đường Quốc lộ - tôi nhớ hình như Hải Phòng - Hà Nội qua Hải Dương, Hưng Yên, tôi vẫy xe, nhắc lại trong túi không có 1 xu. Có 1 ô-tô to - xe buýt dừng lại. bất chấp trên xe có nhiều khách hay không, tôi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cùng, với hy vọng không bị kiểm tra vé. Đi được mấy bến tôi nghe thấy tiếng người bán vé từ trên đầu xe nói to: 'Tất cả hành khách chuẩn bị vé để kiểm tra'. tôi rất hoảng và nghĩ: 'Bây giờ làm thế nào đây? Không có vé, có khi sẽ bị tóm vào đồn công an. Trời tối thế này chạy đâu được'. Tôi bảo bà hành khách bên cạnh: 'Cô làm ơn nói cháu là con cô nhé, cháu không có vé'. Bà ta không nói gì cả..

Một lúc sau người bán vé tới hàng ghế cuối cùng. Lúc đó tôi cầm, rất tình cờ, hộp thịt trong tay. Soát vé mọi người xung quanh xong, anh ta quay sang tôi: 'Vé anh đâu? Anh có gì đấy?' Tôi giải thích: 'Tôi ở đoàn đi Tiệp, ngườ ta phát cho tôi hộp thịt'. 'Thế à, hộp thịt chắc ngon lắm. Tôi có mấy cháu không có gì ăn cả' /Thịt hộp Liên Xô làm, mà khi đó ở Việt Nam khổ lắm, nhà tôi 5 anh chị em, khi ăn chỉ có 1 quả trứng gà luộc cho vào nước mắm để chấm rau muống/. Tôi nói: 'Vâng, thế thì tôi biếu anh và các cháu hộp thịt bò này.' Anh soát vé nhận lấy quà và cám ơn tôi rối rít, không hề nghĩ tới soát vé của tôi nữa.

Về tới Hà Nội khi qua cầu Long Biên ô-tô dừng lại và cho khách xuống. Anh soát vé nói với tôi: 'Anh xuống đây đi, đây là bến Hà Nội. Sau bến này xe chạy thẳng xuống Ninh Bình, không dừng cho khách xuống Hà Nội nữa'. Tôi cám ơn anh ta, xuống xe, và thở phào nhẹ nhõm vì trở về Hà Nội chót lọt, không có sự cố. Lúc đó hình như đã 22 giờ đêm rồi. Đúng là cái khó có cái khôn - hay là nhanh trí.

Vũ Văn Minh kể. Xem tiếp phần 3 ngày mai ...

Mail: gioau@gioau.com và frea3nxz@yahoo.com

Quay vê trang chinh: